" NHỮNG CÂU CHUYỆN ĐẸP TUỔI 18" CÔ GIÁO CỦA TÔI
- Thứ hai - 07/05/2018 12:02
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Câu chuyện viết về cô giáo chủ nhiệm 3 năm cấp ba.
/uploads/news/2018_05/nhung-cau-chuyen-dep-tuoi-18.doc
CÔ GIÁO CỦA TÔI
Tác giả: Dấu tên
Mới ngày nào chúng ta mới ngưỡng ngịu bước vào ngôi trường cấp 3, vừa mới là những cô cậu lớp 10 ngơ ngác, mà thoáng chút đã gần kết thúc quãng thời gian cấp 3 ngắn ngủi này rồi. Bây giờ trong tôi lại ùa về những kỷ niệm ở ngôi trường THPT Cửa Lò 2 này. Trong 3 năm bộn bề ký ức và hoài niệm, chúng tôi được dìu dắt bởi cô giáo chủ nhiệm Nguyễn Thị Hoà - GV dạy Địa lý, một người cô tâm huyết với nghề. Cô luôn quan tâm, nhắc nhở chúng tôi từng chút, từng chút dù trong học tập hay cả ngoài cuộc sống. Cô tôi, một người lặng lẽ và có nhiều lời đánh giá là nóng tính khó chịu. Nhưng ai biết được bên trong con người cô lại là sự tỉ mỉ đến tận tình... dù cô không nói ra nhưng cô vẫn luôn thẳng thắn, sống đúng con người thật của cô. Lo toan của cô đối với chúng tôi là những đêm thức khuya với trang giáo án, cô gắng tìm tòi làm đề cho chúng tôi ôn thi tốt trong kỳ thi tốt nghiệp sắp tới, là sự tận tâm trong từng bài giảng. Cô vì lớp, vì học sinh mà luôn đi dạy sớm, về muộn sau những tiết sinh hoạt cuối tuần.
Vậy mà tôi tự hỏi, chúng tôi đã làm được gì cho cô chứ? Ngoài những vi phạm lặt vặt như không có thẻ, không làm bài tập,... hay những việc làm sai trái khiến cô đau đầu vì phải làm việc với Hội đồng kỷ luật? Và những lần làm việc với công an đến tận trưa khi lớp tôi đánh nhau và vi phạm ATGT? Và năm nay, chúng tôi là những cô cậu tuổi 18 nhưng sự ý thức và trách nhiệm trong mỗi bản thân chúng tôi là chưa có. Bây giờ, lớp tôi mỗi ngày luôn bảo ban nhau cố gắng phấn đấu và thực sự hy vọng còn những ngày tháng cuối được ngồi trên ghế nhà trường chúng tôi sẽ làm tốt hơn. Trường học không chỉ đơn giản là những bài giảng, nó là cả một ký ức, hoài niệm sâu về tình thầy trò, tình bạn. Đến khi ra trường rồi, còn đâu những trò đùa nghịch mặc trời nắng mưa? Mặc cho thầy cô nhắc? Hay những đồ ăn vặt giấu dưới bàn học? Và cũng chẳng bao giờ được nghe thấy tiếng trống của bác bảo vệ đánh báo mỗi ngày, hay tiếng nhạc thể dục giữa giờ nữa. Bởi tháng 9 năm nay, vẫn là lớp học đấy nhưng những người ngồi học không phải là chúng tôi. Giá như chúng ta biết được 3 năm ngắn ngủi đến nhường nào các bạn nhỉ? Chúng ta đã từng cổ vũ hết mình trong những trận bóng đá, bóng chuyền,... chúng ta có thắng có thua nhưng hơn hết là chúng ta đoàn kết, có những hồi ức và kỷ niệm đẹp vui buồn dưới mái trường này.
Các bạn của tôi, chúng ta sắp phải trải qua kỳ thi tốt nghiệp rồi!
CÔ GIÁO CỦA TÔI
Tác giả: Dấu tên
Mới ngày nào chúng ta mới ngưỡng ngịu bước vào ngôi trường cấp 3, vừa mới là những cô cậu lớp 10 ngơ ngác, mà thoáng chút đã gần kết thúc quãng thời gian cấp 3 ngắn ngủi này rồi. Bây giờ trong tôi lại ùa về những kỷ niệm ở ngôi trường THPT Cửa Lò 2 này. Trong 3 năm bộn bề ký ức và hoài niệm, chúng tôi được dìu dắt bởi cô giáo chủ nhiệm Nguyễn Thị Hoà - GV dạy Địa lý, một người cô tâm huyết với nghề. Cô luôn quan tâm, nhắc nhở chúng tôi từng chút, từng chút dù trong học tập hay cả ngoài cuộc sống. Cô tôi, một người lặng lẽ và có nhiều lời đánh giá là nóng tính khó chịu. Nhưng ai biết được bên trong con người cô lại là sự tỉ mỉ đến tận tình... dù cô không nói ra nhưng cô vẫn luôn thẳng thắn, sống đúng con người thật của cô. Lo toan của cô đối với chúng tôi là những đêm thức khuya với trang giáo án, cô gắng tìm tòi làm đề cho chúng tôi ôn thi tốt trong kỳ thi tốt nghiệp sắp tới, là sự tận tâm trong từng bài giảng. Cô vì lớp, vì học sinh mà luôn đi dạy sớm, về muộn sau những tiết sinh hoạt cuối tuần.
Vậy mà tôi tự hỏi, chúng tôi đã làm được gì cho cô chứ? Ngoài những vi phạm lặt vặt như không có thẻ, không làm bài tập,... hay những việc làm sai trái khiến cô đau đầu vì phải làm việc với Hội đồng kỷ luật? Và những lần làm việc với công an đến tận trưa khi lớp tôi đánh nhau và vi phạm ATGT? Và năm nay, chúng tôi là những cô cậu tuổi 18 nhưng sự ý thức và trách nhiệm trong mỗi bản thân chúng tôi là chưa có. Bây giờ, lớp tôi mỗi ngày luôn bảo ban nhau cố gắng phấn đấu và thực sự hy vọng còn những ngày tháng cuối được ngồi trên ghế nhà trường chúng tôi sẽ làm tốt hơn. Trường học không chỉ đơn giản là những bài giảng, nó là cả một ký ức, hoài niệm sâu về tình thầy trò, tình bạn. Đến khi ra trường rồi, còn đâu những trò đùa nghịch mặc trời nắng mưa? Mặc cho thầy cô nhắc? Hay những đồ ăn vặt giấu dưới bàn học? Và cũng chẳng bao giờ được nghe thấy tiếng trống của bác bảo vệ đánh báo mỗi ngày, hay tiếng nhạc thể dục giữa giờ nữa. Bởi tháng 9 năm nay, vẫn là lớp học đấy nhưng những người ngồi học không phải là chúng tôi. Giá như chúng ta biết được 3 năm ngắn ngủi đến nhường nào các bạn nhỉ? Chúng ta đã từng cổ vũ hết mình trong những trận bóng đá, bóng chuyền,... chúng ta có thắng có thua nhưng hơn hết là chúng ta đoàn kết, có những hồi ức và kỷ niệm đẹp vui buồn dưới mái trường này.
Các bạn của tôi, chúng ta sắp phải trải qua kỳ thi tốt nghiệp rồi!
(Phượng sân trường tháng 5- Ảnh- Cô Bùi Thị Tâm)
Một phần nào đó tuổi trẻ của chúng ta sẽ phải khép lại nên chúng ta hãy cố gắng sống cho trọn thanh xuân này. Vì còn trẻ nếu ta sai ta có thể làm lại, tích cực lên hay dừng lại? Tất cả phụ thuộc vào bản thân chúng ta. Nhưng dù sao đi nữa tôi cũng chúc các bạn sẽ thành công trong cuộc sống và làm chủ được tương lai của mình. Hơn hết, cái tuổi 18, cái tuổi vừa đủ lớn, đủ quyết định chúng ta là những con người trưởng thành. Vậy nên hãy sống sao cho tuổi 18 tươi đẹp này có ý nghĩa trong cuộc sống của mỗi người. Để khi nhìn lại không bao giờ cảm thấy hối tiếc.