Bài thu hoạch của học sinh sau chuyến trải nghiệm về nguồn ở khu di tích lịch sử Quốc gia Truông Bồn
Nhà văn quân đội Nam Hà đã từng viết:
“Đất nước. Ta hát mãi bài ca đất nước Cho tuổi thanh xuân sáng bừng lên như ngọc Cho mắt ta nhìn tận trời Và cho chân ta đi tới cuối đất Ôi Tổ quốc mà ta yêu quý nhất Chúng con chiến đấu cho người sống mãi,
Việt Nam ơi".
Những câu thơ ấy như chính để viết về những cô gái, chàng trai với tuổi thanh xuân sáng bừng như ngọc đã hy sinh anh dũng tại Truông Bồn, thuộc xã Mỹ Sơn, Đô Lương, Nghệ An ngày 31/10/1968.
Những ngày đầu tháng Tư lịch sử, trời xứ Nghệ trong xanh, Trường THPT Cửa Lò 2 tổ chức chuyến đi trải nghiệm học tập tại khu di tích lịch sử Quốc gia Truông Bồn - nơi lưu giữ bản hùng ca bất tử trong những năm kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Nghe kể lại về một thời hoa lửa tại mảnh đất này, em lại có những cảm xúc khó tả… Chợt nghĩ, giá như tháng Mười năm ấy không có khói lửa chiến tranh, hẳn các anh, các chị đã tiếp tục lứa tuổi mười tám, đôi mươi với rất nhiều khát vọng!
Trước mười ba pho tượng bán thân. Một huyền thoại của Truông Bồn bất tử, đã bao người nằm xuống suốt tháng năm trên mảnh đất thiêng liêng mà khốc liệt... Chầm chậm bước lên từng bậc tam cấp đến Khu tưởng niệm 13 liệt sĩ thanh niên xung phong (TNXP), em như lắng đọng, không cầm được nước mắt.
Giọng nói đầm ấm, xúc động của cô thuyết minh viên nhắc lại thời khắc sáng ngày 31.10.1968, khi Truông Bồn phải hứng chịu 3 đợt oanh kích của không quân Mỹ, không nghẹn lòng sao được, khi chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa là đế quốc Mỹ phải ngừng ném bom miền Bắc, chỉ ngày mai nữa thôi, 7 nữ chiến sĩ của đại đội TNXP 317 sẽ xuất ngũ. Nhưng các chị, các anh vẫn cầm súng, cuốc, xẻng ra chiến hào. Bởi với họ, tim có thể ngừng đập nhưng đường không thể tắc… Vì huyết mạch Truông Bồn, 13 chiến sĩ - 13 cuộc đời, 13 tuổi thanh xuân, 13 ước mơ và khát vọng ấy mãi mãi gác lại ở độ tuổi mười tám, đôi mươi cùng với lời hứa “đường chưa thông, không tiếc máu xương”, viết nên một huyền thoại cho mảnh đất này.
Bầu trời Truông Bồn sáng hôm nay như tuổi 18, đôi mươi của các anh các chị. Không gian hiện ra linh thiêng, tĩnh mịch như thể lắng nghe được tiếng cỏ cây thầm thì, tiếng lòng rưng rưng, thổn thức của những lớp người ở lại… Quả thật, có những nỗi đau không thể nói thành lời, có những hi sinh không sử sách nào ghi hết. Các chiến sĩ TNXP đã không tiếc máu xương và cả tuổi thanh xuân để hiến dâng cho Tổ quốc. Tất cả đã viết nên một huyền thoại Truông Bồn trong thế kỷ XX… Để rồi, khi hành hương về nơi đây, chúng em càng thấm thía giá trị của cuộc sống, càng có thêm sức mạnh đi tới ngày mai. Em chợt hiểu sâu sắc hơn về những câu thơ của nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ:
Tên con đường là tên em gửi lại
Cái chết em xanh khoảng trời con gái
Tôi soi lòng mình trong cuộc sống của em.
Hơn nửa thế kỷ trôi qua, khói hương chưa bao giờ tắt ở nơi chiến trường từng một thời khói lửa, Truông Bồn đã đi vào lịch sử như một huyền thoại sáng ngời của chủ nghĩa anh hùng Cách mạng. Như khẳng định của nguyên Chủ tịch Nước Nguyễn Xuân Phúc trong một lần về thăm nơi đây: “Truông Bồn mãi mãi là địa chỉ đỏ giáo dục cho các thế hệ con cháu của chúng ta về truyền thống anh hùng của dân tộc, về tinh thần yêu nước nồng nàn, ý chí cách mạng kiên cường, bất khuất của các thế hệ cha anh đi trước, góp phần làm cho dân tộc ta mãi mãi trường tồn và phát triển rực rỡ, vinh quang”. Tác giả: HỌC SINH LỚP 12A3, KHÓA: 2020-2023 NGUYỄN THỊ TÚ QUYÊN
Bài viết tham khảo nội dung bởi Tiếng Hát Mãi Xanh:
- Công ty TNHH Truyền Thông MayQ
- Địa chỉ: 27F Trần Nhật Duật, Phường Tân Định, Quận 1. Tp Hồ Chí Minh.